TOP 5 bài thơ hay nhất của Lưu Quang Vũ

bởi Góp ý
1 bình luận

Lưu Quang Vũ (1948-1988) là một trong những nhà soạn kịch, nhà thơ, nhà văn tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Người nghệ sĩ đa tài nhưng đoản mệnh là tác giả của rất nhiều tác phẩm gây dấu ấn. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu 5 bài thơ hay nhất trong sự nghiệp của ông bạn nhé!

1. Bài thơ: Gửi mẹ

Gửi mẹ

Thơ Lưu Quang Vũ

Trên đời chẳng ai lo cho ta bằng mẹ

Cũng chẳng ai ta làm khổ nhiều như mẹ của ta

Mẹ ơi nếu con được sống lại tuổi thơ

Con sẽ chẳng bao giờ mải chơi trốn học

Đứa con trai nhiều lỗi lầm ương ngạnh

Sẽ không lần nào làm mẹ xót xa.

Ước mẹ trẻ hoài như buổi mới gặp cha

Ước con được sống suốt đời bên mẹ

Mẹ muốn ăn cá thu con chẳng nề xuống bể

Chẳng ngại lên ngàn kiếm đọt măng mai

Nhưng xứ sở ta quân Mỹ tới rồi

Cùng bè bạn con lên đường đuổi giặc.

Mẹ vui vẻ gánh lấy phần khó nhọc

Việc cơ quan, việc Đảng, việc nhà

Đánh Pháp năm xưa, đánh Mỹ bây giờ

Quen vất vả, mẹ quản gì sương nắng.

Đêm nay con nằm rừng xa gió lạnh

Mẹ nghỉ chưa hay đã thức rồi?

Suốt một đời chưa có lúc nghỉ ngơi

Nghĩ thương mẹ, giận quân thù quá đỗi.

Lo trước mọi điều mẹ thường ít nói

Mắt tin yêu nhìn thấu tận đường xa

Mọi giả dối quanh co mọi tàn bạo hận thù

Đều nát vụn trước mắt hiền của mẹ.

Dẫu cuộc đời là con đường dài thế

Con sẽ đi qua mọi đèo dốc trông gai

Bằng đôi chân của mẹ, mẹ ơi.

1969

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Bài thơ: Gửi mẹ

2. Bài thơ: Việt Nam ơi

Việt Nam ơi

Thơ Lưu Quang Vũ

Những áo quần rách rưới

Những hàng cây đắm mình vào bóng tối

Chiều mờ sương leo lắt đèn dầu

Lũ trẻ ngồi quanh mâm gỗ

Lèo tèo mì luộc canh rau.

Mấy mươi năm vẫn mái tranh này

Dòng sông đen nước cạn

Tiếng loa đầu dốc lạnh

Tin chiến trận miền xa.

Những người đi chưa về

Những quả bom hầm hào sụt lở

Những tên tướng những lời hăm doạ

Người ta định làm gì Người nữa

Việt Nam ơi?

Mấy mươi năm đã mấy lớp người

Chia lìa gục ngã

Đã tận cùng nỗi khổ

Người ta còn muốn gì Người nữa

Việt Nam ơi?

Người đau thương, tôi gắng gượng mỉm cười

Gắng tin tưởng nhưng lòng tôi có hạn

Chiều nay lạnh, tôi nghẹn ngào muốn khóc

Xin Người tha thứ, Việt Nam ơi.

Tổ quốc là nơi toả bóng yên vui

Nơi nghĩ đến lòng ta yên tĩnh nhất

Nhưng nghĩ đến Người lòng tôi rách nát

Xin Người đừng trách giận, Việt Nam ơi.

Tôi làm sao sống được nếu xa Người

Như giọt nước đậu vào bụi cỏ

Như châu chấu ôm ghì bông lúa

Người đẩy ra tôi lại bám lấy Người

Không vì thế mà Người khinh tôi chứ

Việt Nam ơi.

Không vì tôi đau khổ rã rời

Mà Người ghét bỏ?

Xin Người đừng nhìn tôi như kẻ lạ

Xin Người đừng ghẻ lạnh, Việt Nam ơi.

Người có triệu chúng tôi, tôi chỉ có một Người

Tất cả sẽ ra sao

Mảnh đất nghèo máu ứa?

Người sẽ đi đến đâu

Hả Việt Nam khốn khổ?

Đến bao giờ bông lúa

Là tình yêu của Người?

Đến bao giờ ngày vui

Như chim về bên cửa?

Đến bao giờ Người mới được nghỉ ngơi

Trong nắng ấm và tiếng cười trẻ nhỏ?

Đến bao giờ đến bao giờ nữa

Việt Nam ơi?

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

 Bài thơ: Việt Nam ơi

3. Bài thơ: Nơi ấy

Nơi ấy

Thơ Lưu Quang Vũ

Ở nơi ấy có một đồi mua tím

Có con đường đất mịn mát chân đi

Ở nơi ấy có một rừng bưởi chín

Có người em bé nhỏ ngóng ta về.

Tia nắng hạ sáng bừng trên lá cọ

Chim chào mào ăn hạt dẻ mùa thu

Rơm khô ủ những quả hồng chín đỏ

Ngọn gió chiều, hoa sở trắng như mưa.

Ở nơi ấy, suối thành sông mùa lũ

Xuyên qua rừng, ngập ướt cả bờ lau

Đèn nhựa trám tinh mơ em nhóm lửa

Sương mịt mù trước cửa, thấy em đâu.

Gương mặt ấy, nụ cười bên lửa thắm

Quả doi rừng trong nón để phần nhau

Ở nơi ấy vị măng vầu chẳng đắng

Củ sắn lùi ống nứa vẫn thơm lâu.

Hoa chẳng sớm và trái không quá muộn

Xuân không nhanh và đông chẳng kéo dài

Mỗi khóm lá một hương rừng bí mật

Nắng dong vàng thung lũng tiếng ong bay.

Tôi đã đi bao đường xa tít tắp

Bao mùa đông mùa hạ đã trôi qua

Bao cửa bể, xóm thôn, thành phố rộng

Một vùng quê nơi ấy ngỡ phai nhoà.

Nếu em biết những gì tôi đã sống

Những buồn vui tôi đã có trong đời

Nếu em biết bây giờ tôi khác lắm

Buổi cùng em kiếm củi ven đồi?

Người ta bảo: cả em giờ cũng khác

Đã con bồng, con dắt, nhớ chi tôi…

Có sao đâu: trái mùa thu vẫn thắm

Mây mùa thu vẫn trắng những chân trời.

Nếu em biết rằng tôi, tôi vẫn nhớ

Vẫn là con suối lũ của rừng xưa

Con tu hú dưới lùm hoa chuối đỏ

Ngọn lửa hồng em ủ giữa chiều mưa?

Vẫn nguyên vẹn những hoa rừng thơ dại

Đã dạy tôi biết chia ngọt sẻ bùi

Vầng trăng lớn mọc lên từ phía ấy

Ngọn gió rừng vẫn thổi giữa hồn tôi.

1980

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Bài thơ: Nơi ấy

4. Bài thơ: Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

Thơ Lưu Quang Vũ

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

Xoá nhoà hết những điều em hứa

Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa

Nắng không trong như nắng buổi ban đầu.

Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu

Xoá cả dấu chân em về buổi ấy

Gối phai nhạt mùi hương bối rối

Lá trên cành khô tan tác bay.

Mưa cướp đi ánh sáng của ngày

Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ

Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ

Hạnh phúc con người mong manh mưa sa.

Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa

Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất

Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc

Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau.

Riêng lòng anh anh không quên đâu

Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió

Cây lá với người kia thay đổi cả

Em không còn màu mắt xưa.

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái

Áo em ướt để anh buồn khóc mãi

Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Bài thơ: Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

5. Bài thơ: Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (II)

Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (II)

Thơ Lưu Quang Vũ

Mái nhà nâu nhấp nhô

Trong khói mờ ẩn hiện

Cây bàng cao lá tím

Ướt nhoà sương ngã ba.

Nhìn nhau không thể xa

Đèn mùa đông vụt tắt

Màu áo em đỏ rực

Cháy sau vòm cửa đêm

Giờ anh như con thuyền

Bốn bề lên sóng vỗ

Xô dạt về tựa ngủ

Trên rộng dài bến em

Em chiếm hết anh rồi

Những cánh đồng trắng xoá

Những ngả đường đói lả

Và giấc mơ sau cùng

Anh dâng em tất cả

Đây chùm hoa cúc nhỏ

Rụng cánh xuống vai trần

Anh ngập tràn lòng em

Những màu và những tiếng.

Trời xanh và cánh rộng

Anh hôn từng ngón tay

Anh hôn làn tóc xoã

Trên trán buồn âm u

Anh hôn lên đôi mắt

Môi chạm vào bao la

Ôm em trong vạt áo

Như hoa hồng ngày xưa

Thôi mắt đừng xót xa

Nỗi buồn thời quá khứ

Từ nay anh sẽ thở

Trong mối tình của em.

Lưu lạc giữa hoàng hôn

Đồng mưa và cỏ lạnh

Nghẹn ngào thương nhớ em

Dưới một trời bom đạn.

Đường anh xa vắng lắm

Lòng em có đến cùng

Áo bay về mênh mông

Chập chờn trên gác tối

Ngọn lửa nhỏ cô đơn

Đang nghĩ gì phương ấy?

1973

Sách Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi (NXB Hội nhà văn, 2010) in bài thơ này hai lần với hai tiêu đề khác nhau, một như ở đây, và một là Giờ anh như con thuyền.

Nguồn:

1. Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

2. Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi, NXB Hội nhà văn, 2010

Lưu Quang Vũ

—- Có thể bạn quan tâm : TOP 5 Bài thơ hay tiêu biểu của nhà thơ Lưu Trọng Lư

Bạn có biết ???

Để lại bình luận